-Bạn không sao thật chứ? Sắc mặt bạn không ổn cho lắm!
-Mình không sao! – Cô bé mỉm cười đáp lại.
Đúng là một chàng trai tốt bụng.
Cậu bạn ấy cười:
-Vậy mình đi trước nhé! Mình đang có việc gấp! Chào bạn! Thành thật xin lỗi bạn!
-Chào bạn! – Phương mỉm cười.
Dù đầu vẫn hơi choáng váng do cú va đập mạnh. Nhưng cô bé không hề thấy giận mà trong lòng còn rất vui vì đó là cơ hội cho Phương thấy: xung quanh ta còn không ít người tốt bụng.
-Nụ cười thật đẹp! – Nhã Phương vô thức nhìn theo chàng trai đang vội vã rời đi trong ánh điện ngập dần.
“Ư… ư…”
Tiếng rên kia vội nhắc nhở mục đích Nhã Phương băng qua đường. Cô bé vội vã chạy đến, và trong một phút giây kinh hoàng tột độ, Nhã Phương sợ hãi không thốt lên lời. Bởi cảnh tượng rùng rợn sau bức tường đổ nát choán dần tâm trí.
Chương 2: Thiên thần gãy cánh
Lúc ấy, Hải My hớn hở chạy ra ghế đá định khoe với cô bạn mua được đồ cực rẻ lại ngon. Có lẽ bởi hôm nay “ông quạ cái” không “xuất chưởng” mà để một con cừu non mới đến bán hàng. My đỡ mỏi miệng mặc cả, mà người đối diện lại cảm thấy dễ chịu với thái độ hòa nhã của cô bé (mà không biết đứa con gái hiền lành kia chính xác là “cụ” của loài cáo).
Nhưng chỗ ấy, nơi gốc hoàng lan xinh xắn, không còn bóng dáng cô bạn nhỏ ở đó. Chợt Hải My có cảm giác không may bủa vây lấy ánh mắt tinh anh. Cô bé lo lắng, chạy vội tìm Nhã Phương. Miệng gọi lớn với gương mặt xanh xao.
-Nhã Phương! Cậu ở đâu thế? Nhã Phương!
Vì vội kéo cô bạn đi mà điện thoại của My rơi trên giường. Giờ cô bé mới thấy “dế yêu” quan trọng thế nào. Lâu lắm rồi Phương mới quay lại Việt Nam. Tuy con đường này cô bạn đã quen đi lại nhiều lần trong năm cấp hai rực nắng. Nhưng ít nhiều đổi khác với khung cảnh hoa lệ hơn. Hải My không có gì đảm bảo việc Nhã Phương không bị lạc. Cô bé thấy lòng mình rối rắm hẳn lên.
Chợt, Hải My thất hồn khi thấy trước ngôi nhà bỏ hoang đối diện trường – nơi được bọn quỷ trong trường mệnh danh là “lâu đài ma rùng rợn nhất thế giới”, Nhã Phương ngã quỵ nơi bức tường bong tróc lớp vôi, với thái độ kinh hoàng, sợ hãi.
-Cậu không sao chứ? – Hải My chạy vội đến bên cô bạn.
Môi Nhã Phương trắng bệch, đôi tay lạnh ngắt và da tái nhợt. Cô bé lắp bắp không thành lời:
-M…má….máu…máu…
Hải My giật mình. Cô bé lo lắng nhìn gương mặt xác xơ của Phương rồi lia mắt theo hướng ngón tay cô bạn chỉ. Và trong phút chốc. My hoảng hồn, rơi vào trạng thái chết lâm sàng hệt như Nhã Phương.
Dưới ánh điện leo lét của đèn đường, đằng sau bức tường cũ kĩ là một chàng trai đầm đìa trong vũng máu đỏ tươi. Những tiếng rên khe khẽ vì quá đớn đau cố lọt qua kẽ răng làm đôi mày chàng trai nhăn nhíu lại. Dường như lưỡi hái của tử thần đã kề bên cổ, sẵn sàng cướp đi mạng sống của anh bất cứ lúc nào. Những vết thương sâu hoắm trên cánh tay và vai vẫn rỉ máu đỏ tươi, có vệt khô cứng hằn nguyên trên áo. Một mùi tanh nồng nặc bốc lên làm hai cô gái nhỏ thất kinh, không nói lên lời. Nhưng dù cố che đi nữa, Nhã Phương vẫn thấy rõ ánh mắt màu xanh biếc lạ lùng hằn lên tia nhìn phẫn uất, lạnh lùng như hơi thở của bóng đêm. Phương sợ ánh mắt ấy.
Nhận thấy không thể để mặc chàng trai hay cho nỗi sợ đánh gục lòng nhân ái thêm vài tích tắc nữa. Nhã Phương choàng tỉnh, cô bé run run bấu lấy tay Hải My lạnh ngắt.
-My… My… làm sao bây giờ?
-Mau… mau đưa…đưa anh ta đến bệnh viện thôi… - Hải My ấp úng.
-Ừ. Để tớ gọi cấp cứu!
Nhã Phương run rẩy lục tìm điện thoại trong chiếc túi xách nhỏ bên hông.
Dường như có một sức mạnh phi thường nào đó vừa tiếp thêm cho chàng trai tội nghiệp kia. Anh văng mạnh tay cho chiếc điện thoại nhỏ của Nhã Phương văng mạnh ra xa, mọi bộ phận đều bị bong. Hai cô gái ngạc nhiên nhìn nhau. Nhã Phương cố gắng trấn tĩnh:
-Anh đừng lo! Tôi sẽ giúp anh mà! Không hại anh đâu!
Sau vệt máu đỏ thẫm đã đông cứng trên môi, chàng trai lạ mặt cố phát ra những âm yếu ớt:
-Không… không được gọi…
“Đến nông nỗi này, anh ta còn sợ gì nữa chứ? Hoặc một tên giang hồ sợ bọn kẻ thù đến thanh toán, hoặc thân phận của anh ta vô cùng phức tạp…” – Một ý nghĩ vội vàng sượt qua tâm trí hỗn loạn của Nhã Phương làm cô bé khẽ rùng mình.
Hải My bất giác rùng mình. Giọng nói này…
Rối trí, Nhã Phương lắc mạnh đầu cho tinh thần minh mẫn. Cô bé nhẹ giọng khuyên bảo chàng trai:
-Tôi không rõ lí do anh không cần cấp cứu. Tôi sẽ không gọi nữa. Đổi lại, anh phải nghe lời tôi. Được chứ? Chắc chắn rằng tôi không hề có ý định hại anh!
Anh ta khẽ rung rung mái tóc nâu bồng bềnh tỏ ý đồng tình.
Nhã Phương thở phào. Cô bé bắt đầu xắn tay áo vực chàng trai kia dậy. Nhưng sức của cô gái mới lớn đâu thể đỡ nổi chàng trai cao lớn kia. Cô bé mím môi cầu cứu:
-Hải My, giúp tớ với!
-À…Ừ! – My giật mình như con mèo bị chủ bắt được khi đang ăn vụng. Cô bé tiến lại đỡ chàng trai với đôi tay run rẩy.
Cả hai cô gái chật vật kéo lê chàng trai tới lề đường, một góc khuất nhỏ tránh sự chú ý của mọi người xung quanh. Một lát sau, chiếc taxi vàng đến chở cả hai tới thẳng căn nhà nhỏ của Nhã Phương.
9:30 P.m
Chú tài xế tốt bụng dìu giúp Phương và My chàng trai cao lớn kia vào căn phòng trống cạnh phòng của Nhã Phương. Người anh ta bê bết nào là máu. Với bộ quần áo mang dáng dấp của street style với chiếc áo thun khoác ngoài màu xám và quần jeans mài, Nhã Phương không nghĩ anh ta là chàng công tử bột hoặc người giàu có. Lẽ nào suy đoán của cô bé là đúng? Anh ta, đích thị là một kẻ giang hồ?
-Chú à! – Nhã Phương gọi theo khi bác tài có ý định bỏ đi. Chẳng ai muốn dính dáng gì đến một thanh niên “hư hỏng” thế kia.
-Sao cháu?
-Chú… - cô bé ngập ngừng – chú có thể giúp cháu thay đồ cho anh chàng này không ạ? – mặt Phương đỏ bừng. Thấy thái độ ái ngại của bác tài xế già, cô bé vội nói thêm – Cháu sẽ trả thêm tiền ạ!
-Không đâu! – Bác tài xế xua tay – Bác sẽ giúp! Cháu không phải trả tiền gì cả! – Bác mỉm cười – Cháu có đồ nam không? Ý bác là đồ của anh trai cháu ấy!
-Dạ không…
-Anh chàng này không phải anh cháu à? – Bác tài xế tròn mắt nhìn. Hai cô gái vác một chàng trai không quen biết với bộ dạng bê tha về, mục đích là gì?
Phương nhanh trí đáp lại:
-Cậu này là bạn cháu ạ! Tại bố mẹ cậu ấy đi nước ngoài nên không có ai thân thích cả. Do tai nạn không may mà bị vậy ạ! Làm phiền bác quá!
Bác tài xế thở phào. Ít ra thì bác cũng không phải dính dáng đến bọn giang hồ tàn bạo.
-Bác có thể chờ cháu một lát không ạ? Cháu ra ngoài mua đồ cho cậu bạn! – Nhã Phương lau vội giọt mồ hôi vừa trượt trên vầng trán.
-Thôi! – Bác gọi với cô bé lại – Ngoài xe bác có bộ đồ ngủ vừa mua sáng nay. Chưa có mặc. Cậu này may thật đấy! Để bác ra lấy!
-Cảm ơn bác ạ! Bác đúng là người tốt! – Nhã Phương cúi đầu cám ơn người tài xế già tốt bụng. Việt Nam thân yêu vẫn luôn nhân từ và tốt bụng như hàng trăm năm xưa đã có. Nhã Phương thấy yêu quê cha vô cùng. Cô bé không sai khi luôn tôn thờ nhận định: “Xung quanh ta có rất nhiều thiên thần trong hình dáng khác nhau”.
Thấy Hải My nãy giờ im lặng, chỉ nhìn chằm chằm chàng trai lạ mặt kia với gương mặt xanh xao, tái mét. Nhã Phương thấy có điều gì bất thường ở đây. Cô bé khẽ cười:
-Cậu biết anh chàng này à?
Hải My mím môi, trong đáy mắt cô bé có tia nhìn đau xót sượt qua. Giọng My yếu ớt:
-Đây là người mà tớ định rủ cậu tới gặp hôm nay. Thật không ngờ… - ánh mắt cô bé rưng rưng, trực trào nước mắt.
Nhã Phương ôm nhẹ trấn an cô bạn.
-Cậu đừng lo! Anh ta sẽ không sao đâu! – Phương buông cô bạn, ánh mắt trìu mến nhìn vào đôi mắt nhạt nhòa nước của Hải My – Giờ cậu ở đây, phiền cậu lau những vết máu khô trên gương mặt và tay chân anh chàng này nhé! Mình ra ngoài mua bông băng và thuốc.
-Ừ! – Hải My gật đầu.
Nhã Phương bỏ lại Hải My với chàng trai cùng những vết thương tanh tưởi ở nhà. Cô bé chạy vội đến hiệu thuốc gần nhà. Trong lòng còn chưa thôi nghĩ về chàng trai lạ mặt này. Có lẽ anh ta là người yêu hoặc bạn, chỉ có thế mới làm cô gái vốn mạnh mẽ phải đau lòng như vậy. Hoặc tính cách Hải My có phần đổi khác…
Ánh mắt lạ lùng màu xanh biếc còn chưa hết ám ảnh tâm hồn Nhã Phương…
“Rốt cuộc, lúc ấy anh ta muốn nói gì?” – Nhã Phương thắc mắc.
Lúc lâu sau Nhã Phương quay lại. Người tài xế tốt bụng đã đi. Còn lại Hải My và anh chàng nằm bất tỉnh trên giường.
Sau khi băng bó cho chàng trai xong, Hải My và Nhã Phương ra ngoài phòng khách. Dù thế nào thì Phương vẫn chưa dám nghĩ người đầu tiên được ở trong căn phòng kế bên lại không phải là My.
Hình ảnh chàng trai với vẻ đẹp lạ lùng mải mê choán dần tâm trí Nhã Phương. Dù bị thương khắp cơ thể, gương mặt cũng tái xanh, môi nhợt nhạt nhưng cô bé vẫn thấy rõ gương mặt điển trai, đẹp hơn hoa của chàng trai lạ mặt. Anh ta đẹp một cách lạ lùng, chưa bao giờ Phương bắt gặp một vẻ đẹp “đáng gườm” như vậy. Ở con người ấy toát lên một chút lạnh lùng, một chút ấm áp bao dần thần thái. Gương mặt vừa mang nét đẹp đáng yêu, thánh thiện của một thiên thần hoàn hảo, vừa mang nét băng giá, lạnh lùng của một con ác quỷ xấu xa. Vẻ đẹp kì lạ toát lên qua làn da trắng bóc với gương mặt lai tây giữa châu Á và Âu, một vẻ đẹp vừa gần gũi, thân quen lại vừa lạ lùng, xa cách. Sống mũi cao thanh tú với hai hàng lông mày rậm như cố che đi đôi mắt màu xanh sâu thẳm. Cảm giác của Nhã Phương chưa bao giờ sai, bởi con gái rất nhạy cảm, Phương lại là cô gái cực kì tinh tế. Cô bé tin ở con người kì quái kia có gì đó đau đớn lắm đang bị giấu kín trong tâm hồn. Bởi chỉ có như vậy, trong khi ngủ người ta mới giật mình liên tục, hàng mi dài chợt in dấu nước mỏng manh tựa ánh sương đêm.
Nhã Phương nghiêng đầu nhìn cô bạn. Thái độ của Hải My rất lạ từ khi gặp chàng trai cô bé muốn Phương đến gặp.
-Đó là ai vậy? Cậu có thể nói với tớ không?
Hải My kể lại với một vẻ buồn đọng trong đáy mắt:
-Cậu ấy tên là Vũ Đăng Phong, hoàng tử của “Hoa Đào” đấy! – cô bé cười buồn – Tớ rất ngưỡng mộ Phong bởi vẻ ngoài hoàn hảo của cậu ấy. Phong được xem là “vị thần” của các trường phổ thông. Bởi các cuộc thi trí tuệ hay thể thao thì cậu ấy đều hoàn thành xuất sắc. Bảng điểm luôn đứng đầu trường với số điểm tối đa. Nhưng thân thế cậu ấy lại vô cùng bí ẩn. Ngoài Hoàng Tuấn – bạn thân duy nhất của Phong, biết nơi cậu ấy ở, còn lại không ai biết gì về Phong cả. Nhưng gần đây tớ có phát hiện cậu ấy làm thêm cho tiệm sách gần trường. Vì ở đó bán nhiều những cuốn sách liên quan đến thời đại cũ và văn hóa xưa nên tụi học sinh trường mình không hay lui tới, dù tiệm sách đó rất đẹp. Bởi vậy chẳng ai biết Phong làm thêm ở đấy cả. Ngoại trừ tớ. Tớ định rủ cậu tới để gặp và… cưa cẩm chàng hoàng tử này đấy! – My bỗng lia ánh mắt tinh ranh trái ngược 360 độ ban nãy sang Phương – Bởi tớ biết cái đứa đen tối như cậu có năng khiếu trong mấy vụ này mà! Khà khà… - ánh mắt cô bé chợt trùng xuống – Nhưng mà…
Home | Lượt Xem: 1/ |